Tôi chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại bị chính người đàn ông đầu ấp tay gối đuổi ra khỏi nhà – cùng với đứa con thơ đang còn ẵm ngửa.
Chiều hôm ấy, khi tôi vừa đón con về, cửa nhà đã mở toang. Trong phòng khách, chồng tôi ngồi cạnh một người phụ nữ lạ, khoảng chừng ba mươi, đang bế một bé gái nhỏ. Nhìn thấy tôi, cô ta tự nhiên nở nụ cười nhạt – cái kiểu cười vừa thách thức vừa thương hại.
– Cô dọn đồ đi, – chồng tôi nói, giọng lạnh tanh. – Từ giờ nhà này không còn chỗ cho mẹ con cô nữa.
Tôi chết lặng. Tim như có ai bóp nghẹt.
– Anh nói cái gì? Đây là nhà của chúng ta, là nơi tôi sinh con cho anh, là nơi mẹ anh từng ở!
– Nhà đứng tên tôi. Cô đi đi, đừng làm khó tôi nữa.
Tôi nhìn anh, nhìn đứa bé trong tay người đàn bà kia… Mọi thứ quay cuồng. Tôi run rẩy bế con, mở cửa bước ra giữa cơn mưa xối xả đang trút xuống.
Nhưng đúng lúc ấy, chồng tôi chạy theo, cầm trong tay mấy tờ tiền nhàu nhĩ.
– Em cầm lấy 5 triệu này, lo cho con. Anh… anh không còn cách nào khác mới phải làm vậy. Một tuần nữa, em hãy quay về. Cứ tin anh.
Tôi nhìn anh, nước mưa hòa lẫn nước mắt. Tin ư? Tin cái người vừa đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà vì nhân tình? Tôi cười cay đắng, giật lấy số tiền – chẳng phải vì tin, mà vì đứa con tôi cần sữa để sống.
Suốt bảy ngày, tôi và con ở trọ trong một căn phòng ẩm thấp. Mỗi đêm, tiếng mưa gõ lộp độp lên mái tôn, nhắc tôi nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của chồng, nụ cười khẩy của cô nhân tình. “Bảy ngày quay lại”, anh nói như đùa. Quay lại để làm gì? Để nhìn họ hạnh phúc trong căn nhà từng là của mình sao?
Thế nhưng ngày thứ bảy, tôi vẫn quay lại.
Một phần vì tò mò, một phần vì quên mất con gấu bông nhỏ – món đồ con trai tôi không ngủ nếu thiếu nó.
Căn nhà quen thuộc đứng đó, cửa khép hờ. Tôi hít sâu, đẩy nhẹ bước vào. Và… tiếng khóc nức nở vang lên từ trong phòng khách.
Cô nhân tình quỳ dưới sàn, tóc rối bù, mặt tái mét.
– Anh ơi, em xin anh tha cho em, em chỉ muốn có chỗ nương thân, em sai rồi!
Còn chồng tôi, mặt lạnh như băng, ném tập hồ sơ xuống bàn:
– Cô dám lừa tôi à? Đứa bé không phải con tôi, phải không?
Cô ta khóc ròng, vừa gật đầu vừa nói trong nghẹn ngào:
– Vâng, con bé là con riêng của em. Em chỉ… muốn được anh thương, được ở trong ngôi nhà này một thời gian. Em xin lỗi…
Tôi đứng chết trân ở cửa. Cảnh tượng trước mắt khiến tim tôi vừa đau vừa hả hê.
Chồng tôi quay lại, thấy tôi, mắt anh thoáng sững. Rồi anh bước đến, giọng trầm lại:
– Anh biết em sẽ quay lại. Xin lỗi… nhưng anh phải làm vậy để vạch mặt cô ta. Anh không muốn em bị kéo vào chuyện bẩn thỉu này.
Cô thư ký cũ ôm mặt chạy ra khỏi nhà, bỏ lại đứa bé khóc thét.
Tôi nhìn chồng, bao nhiêu nỗi hờn tủi, nhục nhã suốt bảy ngày qua trào dâng, nhưng không hiểu sao… nước mắt vẫn rơi.
Anh nắm lấy tay tôi, nói khẽ:
– Giờ thì em có thể trở lại ngôi nhà của mình rồi.
Tôi nhìn căn nhà – nơi từng có tiếng cười của con, mùi canh mẹ nấu, những buổi tối chờ anh về…
Có thể quay lại, nhưng tôi biết, không bao giờ mọi thứ còn như cũ.
Bảy ngày mưa ấy đã dạy tôi một điều:
Có những vết thương, không thể lành bằng lời xin lỗi.
Và có những người phụ nữ, chỉ khi bước ra khỏi bão, mới thật sự biết mình mạnh mẽ đến nhường nào.CÂU CHUYỆN HƯ CẤU VIẾT BỞI AI